từ hoài tấn

 

THƠ THÁNG NĂM

 

 

ỨC KHÔNG RỜI

ngày dội vào bức tường
ảnh động
loài ma mị thức dậy sau giấc ngủ dài
mọc cánh
bay
ngoài chân trời
kư ức lóe lên
như ánh sáng chớp giật

đôi mắt lệ đẫm của ai xưa
ngôi nhà giữa đồng không
của quạnh quẽ
tiếng ai hát bồi hồi
vang từ muôn trước

ngày dội lại một âm dư
người phục sinh
tháng tư
lệ đầm đ́a

 

 


BẢN T̀NH CA LẬP LẠI

em ở ngoài kia
có những buổi chiều vàng
ghế đá bờ sông
một ḿnh
nhớ anh
hăy nhớ nhau như ngày ấy
cửa thiên đường lần mở cửa

nắng xuống ven hồ
con đường ngang
bước lên Thành Nội
quần dưng xanh
phơ phất hiên nhà
tiếng chào dội suốt
những nằm thơ dại lịm ngất niềm vui

em ở ngoài kia
vườn trắng mộng
phai tàn mấy cuộc bể dâu
áo tím ngát
đường xưa
một trời thương thương nhớ nhớ

cho tôi hỏi thêm lần nữa
em ở ngoài kia
nhớ ai không ?



BUỒN LẠ HAY QUEN

một ngày tháng năm
tôi ra bờ sông
ngồi
buồn mới lạ
h́nh như hôm qua
tôi đă ngồi đây
nhớ người quen cũ
hôm nay
buồn cũng lạ
ngày tháng năm
dưới làn nước đục
khuôn mặt người nào
khác
là tôi chăng
buồn thấy lạ

 


HẠNH PHÚC

Tặng NQT
Cafe 27 Nguyễn thị Diệu


nhiều năm qua không c̣n nhớ
bao nhiêu lâu
chúng ta ngồi đây
nói về hạnh phúc
chỉ là điều khó được
khó vươn tới
bởi v́
hạnh phúc là ǵ
chúng ta đă tới gần cuối cuộc đời
không được thấy


bạn ơi
thật đơn giản
mỗi buổi sáng
lúc tàn cuộc vui
cuối buổi họp mặt
bạn sẽ cầm được tiền (của anh em góp lại)
đến quầy trả tiền
cho cô chủ
sẽ thấy
cô chủ cười
cô chủ nói
(những lời ǵ chỉ có bạn nghe được)
đôi mắt cô chủ nh́n bạn
(cái nh́n ǵ th́ chỉ có bạn hiểu được)

đó là hạnh phúc

bởi vậy
bao giờ chúng tôi cũng dành cho bạn
niềm hạnh phúc ấy

 

 


GIẢ DỤ CỦA SỰ BẤT LỰC

làm sao tôi học được tiếng người
trong trại chuồng dă thú

tôi có biết em không
bóng h́nh mù lạc lối

tôi c̣n có được quê hương
khi không vẽ được bản đồ đất nước

làm sao tôi thở được dưới bầu trời
vẻ hoang tàn cuộc sống đă mất

làm sao tôi nói được yêu em
một t́nh yêu nguyên chất ấy

khi tôi không t́m được tiếng nói người



WARNING

đừng tin tưởng tôi
người lỗi hẹn
cuộc hành tŕnh
về địa ngục

chỉ là ngọn cờ
của những tên hoạt đầu
chỉ là lời khuyến dụ
của những kẻ ma mănh
chỉ là lời kêu gào
của những kịch sĩ
chỉ là miếng mồi ngon
ba mươi giây trôi tuột qua cổ họng

đó là sự ngu muội quyến rũ
của những kẻ giả h́nh

đừng tin tưởng tôi
người lỗi hẹn
trong cuộc hành tŕnh
về địa ngục

 


BÀI KẾT CHO THÁNG 5

trong những ngày nóng bức tôi thường ra bờ kênh
cá trắng phơi ḿnh nổi lềnh bềnh
đầy nước độc
con người nghĩ rằng thả chúng về cuộc sống xanh
chằng hề nghĩ vừa gieo thảm họa
chúng ta đă không chuẩn bị cho một môi trường sạch
khác ǵ sự giả tạo được đánh bóng
hay nước sơn phủ giấu loài mục ruỗng

dưới ḷng trái đất nóng lên
bao giờ thành tro bụi


TỪ HOÀI TẤN
(Sài G̣n tháng 5-2015)
 

 

 

art2all.net